Đọc lại thơ Phùng Cung trong những ngày Covid 19

Đọc lại thơ Phùng Cung trong những ngày Covid 19:
Phùng Cung, chỉ với chuyện ngắn “Con ngựa già của chúa Trịnh” đăng trên báo Nhân Văn mà ông bị kết án tù từ 1961, năm 1973 được phóng thích. Sau này ông làm thơ, tập thơ “Xem đêm” đúng như tên gọi, hàng đêm tôi dở ra đọc lại vài bài. Đó là những bài thơ đặc sắc, Phùng Quán viết: đọc thơ anh, có vài câu, tôi bỗng thấy thiên nhiên quanh tôi vụt giầu có lên bất ngờ và trở nên đẹp đẽ đến xao xuyến tận đáy lòng - những vẻ đẹp từ trước đến nay tôi vẫn nhìn nhưng không thấy”, “cái kho ngôn từ dân dã của anh dường như vô tận. So với tất cả văn xuôi của tôi đã in ra, tôi có cảm giác mình là người nước ngoài viết tiếng Việt”.
ĐẤT NƯỚC
Đất nước ơi
Tôi mến người
Như khi nhìn em bé ngủ
Tôi thương người như thương mẹ ốm
Vì đâu
Người khoác manh áo đỏ
Thừa sai - cũn cỡn
Tủi nhục tháng ngày
Long đong chiều sớm
Ôi! có bao giờ
Người đau đớn như thế này không.

MAI XƯA
(Ngày giỗ đầu Phùng Quán)
Dòng linh nhạc
Liệm chiều dạt nắng
Khẩu trầu cay đắng - ba sinh
Mộng hồ điệp lênh đênh vạn lý
Không gian hương gấm
Trâm chưa gẫy
Mà lòng trần tan nát
Nước mắt ai
Đẫm mộ hoa tàn.

HOA THÀI LÀI
Phận hoa hèn
Nương náu chân tre
Khép nép đơm hoa
Không gian vô tận
Lẽo đẽo vào mùa
Hoa chọn mầu trời
Xanh - trứng sáo
Một cám nhuỵ vàng
Lơ lửng bóng trăng
Hoa - Trời mô phỏng lẫn nhau chơi.

HIU HẮT
Gió rẽ qua truôm
Cánh bèo tấm
Nếm mùi trôi dạt
Em ốm - chị về chợ sớm
Chiều hiu hắt
Chuyển mùa nắng lạnh
Bên hiên hàng xóm vá chăn.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn