Một số bài thơ của tác giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh

Tác giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh

THIÊN THẦN BÉ DẠI
(tặng Huệ Pháp)

em bỏ sau lưng cát bụi hồng
về bên vườn sắn,
nắng đầy bông
trang mộng,
sao em đành cuộn lại!
thà giang đầu
bến nước trăm sông?

em đến đây
khi tóc còn xanh lắm
dáng thư sinh, tháp bút, nở tay ngà!
mắt thúy trúc,
vốn chưa vương trần lụy
bởi yêu đời?
hay yêu Đạo thiết tha?

em ở đây cần lao ngày hai buổi,
cơm qua lòng,
rau muối khổ không em?
vẫn biết đấy,
đệ huynh là tình nghĩa!
nhưng mai vàng,
vẫn ngại nỗi bắc phong!

em ngủ muộn,
trang kinh quên khép lại
đĩa dầu hao, hoen cháy giấc men nồng
tiếng kinh sớm,
giọng thiên thần bé dại
như tự trời, lay gợn cả hư không!

em không nói,
vì đất nào nói được!
em không cười,
vì nhân thế chẳng gì vui!
nếu sau trước,
vẫn tự nghìn sau trước,
xin nghiêm từ, đuốc rạng,
cõi trần thôi!

GIẤC NGỦ CỦA ĐÁ

Giấc ngủ xuống giữa triền non vắng lặng
Bóng ai về lạnh buốt cả ngàn dâu
Tay chạm khẽ vào mong manh của gió
Bỗng trần gian va động những cung sầu

ta đứng lên, gọi đò,
bên bờ sông lau lách
lá tử sinh cháy đỏ cuối ghềnh xa
lòng dừng lại, nhìn thời gian huyễn hoặc
chẳng bao giờ thấy hết cõi người ta

chừ bẻ kiếm! đi vào sơn cốc
chợt hôm kia đầu đá mọc thành hoa
nỗi vinh hiển như bóng trăng chẳng thực
giọt sương trời, rơi vỡ, cảnh hà sa!

giấc ngủ xuống,
giữa hoang liêu của núi
vượn rừng sâu mê mải cây cành
ta hát khẽ,
vang vang bầu vọng tưởng
trái nhân tình muôn thuở chẳng màu xanh!

ta chống gậy, qua sông,
không bè bạn
cỏ bên đường lất phất trông theo
mỗi câu thơ là mỗi trang cao sĩ
thoảng hương trầm trong nỗi nhớ trong veo!

chừ với đá! ba đời giấc ngủ
viễn khách ơi! viễn mộng nào đây!
phù phiếm quá, con sông không chảy
và bờ kia,
hiển hiện bờ này!

Thơ trà
Tri kỷ non xanh, tri kỷ ạ!
Thăng Long vừa lặng khải hoàn ca
Dập dờn vó ngựa mờ biên ải
Ngồi tịnh, câu thơ ướp vị trà

Cõi về

Tâm giới mênh mông hồn Đại Việt
Một rừng trúc tía sắc sơn khê
Hư không thơm thoảng hương hoa lá
Từ biệt, an nhiên một cõi về!

Thiền hoa
Trập trùng đá, trập trùng cây
Cheo leo thẳm vực, ai rày bước qua
Dang tay ôm cả sơn hà
Đến khi xả bỏ, Thiền hoa ngạt ngào

Hạc nhàn
Chân mỏi, gối chùn ghé ngoạ am
Đường xưa, cảnh cũ đá trơ gan
Ba ngàn tỉnh thức rừng hoa lá
Bóng hạc đầu non, cõi Phật nhàn

Cuộc về
Ta đến
khi trăng lên
Ta về
lúc trăng lặn
Trọn một cuộc sơn xuyên
Ta chưa hề di động!

Niềm tin
Nằm nghiêng
nghe hơi thở
Mặc máu chảy về đâu
Ta có chỗ gối đầu
Là mảnh trăng bên cửa!

Tiễn
Chén trà:
hương đã nhạt
Khách tục:
về đã lâu
Ta bước ra bụi trúc
Gỡ chiếc lá vàng sâu!

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn